Sủng phi – Cửu Lam

Chương 1. Làm sao qua. Editor : Linh. Sáng tinh mơ, lúc Phùng Liên Dung tỉnh dậy trời còn chưa sáng hẳn, Bảo Lan lấy nước ấm đến súc miệng, lại có lông ngựa tẩm muối sạch chải. Nàng nhắm mắt lại, cọ rửa đầu óc mơ màng một lần, Châu Lan lại dùng khăn mặt thấm nước ấm giúp nàng lau mặt, lúc này mí mắt mới miễn cưỡng mở ra. Nàng dang hai tay để những nàng giúp mặc quần áo. Lúc này vẫn là mùa đông lớn, tuyết rơi rất dày, lúc Phùng Liên Dung ngồi ăn bánh màn thầu, chợt nghe bên ngoài từng đợt âm thanh xẻng xúc tuyết, có chút chói tai khiến người đau răng, nàng không khỏi thở dài. “ Chủ tử, rất nhanh liền đến mùa xuân, người nỗ lực chịu đựng, về sau đi thỉnh an cũng sẽ không lạnh. ” Chung ma ma như dỗ trẻ con trấn an nàng. Phùng Liên Dung nghĩ rằng mặc dầu trôi qua, sang năm vẫn còn có mùa đông mà. Nàng cúi đầu cắn bánh màn thầu, chỉ một chén nhỏ cháo đậu đỏ, một đĩa măng muối, còn có một đĩa thịt vịt khô, cũng coi như ăn thỏa mãn nhu cầu. “ Bây giờ đi thôi. ” Nàng đứng ở cửa, nhìn đến bên ngoài một mảnh đen kịt, cung tường đứng ở trong tối tăm, giống như những dãy núi tiếp nối đuôi nhau nhau, khiến người không thở nổi. Bảo Lan vội choàng thêm áo khoác cho nàng, lại gọi hai tiểu thái giám ở phía trước cầm đèn, một đường đi về phía nội điện Đông cung *. ( * ) Đông Cung : là cung của Thái tử. Kết quả đi đến nửa đường, phía sau Tôn quý nhân Tôn Tú đi đến. Nàng và Phùng Liên Dung cùng ở Phù Ngọc điện của Đông cung, trừ những nàng còn có một Nguyễn Nhược Lâm, đều là quý nhân vừa được sắc lập, trong đó chỉ có Nguyễn Nhược Lâm được Thái tử thị tẩm qua. Cho nên Tôn Tú vừa tới đã nói : “ Hôm qua Điện hạ lại gọi Nguyễn tỷ tỷ đi, khi ta đi tiểu đêm vừa khéo nhìn thấy nàng trở lại, trên áo choàng tổng thể đều là tuyết, trắng hếu. ” Trong giọng nói của nàng tràn trề ghen tuông. Phùng Liên Dung hướng nàng cười : “ Sớm muộn gì cũng đến lượt ngươi, lại hâm mộ cái gì nha. ” Khuôn mặt bé nhỏ của Tôn Tú đỏ lên, ngại ngùng nói : “ Muốn, cũng là tỷ tỷ ngươi, bộ dáng của tỷ tỷ cũng không kém Nguyễn tỷ tỷ, chính là đáng tiếc còn chưa thấy Điện hạ. ” “ Gặp hay không gặp đều như nhau. ” Phùng Liên Dung giọng điệu xa xôi, đời trước nàng đã được thấy Thái tử nhiều lần, nhưng đến chết cũng vẫn không được sủng, còn chết sớm. Tính tính, giờ đây nàng cũng chỉ có sáu năm sống tốt. Sáu năm này, nàng sau cuối trôi qua thế nào đây ? Từ lúc Phùng Liên Dung tỉnh lại đến giờ liền vẫn luôn tâm lý yếu tố này. Nàng có chút oán hận ông trời, vì sao muốn để nàng làm lại từ đầu, lại vì sao cũng phải vào cung. Nếu còn chưa vào cung, nàng nhất định dùng toàn bộ giải pháp cũng không muốn mình đi vào. Tôn Tú thấy Phùng Liên Dung đùng một cái như bị mất hồn, giơ tay huơ huơ trước mặt nàng hai cái : “ Phùng tỷ tỷ, ngươi làm thế nào vậy ? Hay là bệnh còn chưa khỏi trọn vẹn ? ” Thời gian trước Phùng Liên Dung vừa được sắc lập quý nhân liền bị bệnh, nằm trên giường mê mê trầm trầm, đừng nói gặp Thái tử, dù là nhận thức mọi người cũng không rõ. Đời trước bị trì hoãn như vậy, ba tháng sau nàng mới nhìn thấy Thái tử. Lúc ấy người cũng không có niềm tin, ở trước mặt Thái tử nơm nớp lo ngại, Thái tử cũng chưa nguyện cùng nàng nói nhiều hai câu. Phùng Liên Dung nghĩ rằng, đời này khen ngược, sớm như bệnh đã khỏi hẳn rồi. “ Ta không sao, tất cả chúng ta mau đi thôi, lát nữa sẽ muộn. ” Phùng Liên Dung cầm áo khoác bao quanh mình. Trong Đông cung, Thái tử phi cũng vừa mới tỉnh. Khi những nàng đến, Nguyễn Nhược Lâm đã ở đó. May mắn là trong phòng có chậu than, những nàng chờ cũng không lạnh, cung nữ bưng trà nóng lên cho nhóm những nàng. Nếu là thông thường, Tôn Tú nhất định còn muốn cùng nàng trò chuyện, nhưng Nguyễn Nhược Lâm ở đây, Tôn Tú liền không quá thích mở miệng. Nguyễn Nhược Lâm này người có chút thanh cao, Tôn Tú xuất thân từ tiểu gia nhà nghèo, có nhiều lúc trò chuyện có phần ngây thơ. Tuy rằng Nguyễn Nhược Lâm không làm gì, nhưng biểu cảm khinh thường trên mặt đã làm nàng không chịu nổi. Trong Noãn những một hồi tĩnh mịch. Lát sau Thái tử phi rốt cuộc ra ngoài, mặc áo thêu mẫu hơn đỏ tươi, thư thả cao quý, sau khi ngồi xuống giọng điệu bình thàn nói : “ Hiện tại trời lạnh gây khó dễ những ngươi, phòng nhà bếp hầm canh nấm tuyết, mỗi người một chén ấm cúng thân mình. ” Ba người hấp tấp vội vàng tạ ơn. Nhìn canh nóng hôi hổi, Phùng Liên Dung ăn không trôi, nàng vừa qua đã ăn rất no. Tôn Tú và Nguyễn Nhược Lâm thì đều bưng bát lên. Tôn Tú ăn đặc biệt quan trọng nhanh. Nguyễn Nhược Lâm lừ đừ uống hai ngụm nhỏ. Trong phòng lại thêm yên tĩnh. “ Nguyễn quý nhân. ” Thái tử phi đùng một cái mở miệng, “ Nghe nói than chỉ bạc trong phòng ngươi không sai biệt lắm dùng sắp hết rồi ? ” Nguyễn Nhược Lâm rõ ràng không nghĩ tới Thái tử phi sẽ chuyện trò này, nàng ta từ nhỏ đã được chiều chuộng, vừa đến mùa đông, than dùng từ sáng đến tối. Chuyện không còn than, hai ngày trước người bên cạnh mới nói với nàng ta, còn chưa kịp tìm cách. “ Hồi nương nương, cũng đủ dùng đến mùa xuân ạ. ” Nhưng Nguyễn Nhược Lâm không ngu, trong cung mặc kệ là phi tử nào, hoặc là tiểu thiếp của Thái tử, dùng cái gì cũng đều có định mức. Những người khác giờ đây vẫn còn, nàng ta dùng hết, đó là không đúng. Thái tử phi cười cười, ngón tay thon dài cầm thìa bạc trắng quấy trong chén hai lần, nói : “ Chúng ta tuy rằng là nữ tử không giúp được cái gì, nhưng mấy năm nay liên tục hạn hán, đời sống của dân chúng không dễ chịu và thoải mái, tất cả chúng ta ở trong cung, hoàn toàn có thể tiết kiệm chi phí liền tiết kiệm ngân sách và chi phí chút, năm trước long bào của phụ hoàng đều không có làm một bộ mới đâu. ” Nguyễn Nhược Lâm nghe xong da đầu run lên, lại có chút ghê tởm. Cũng chỉ là dùng nhiều than mà thôi, còn lôi Hoàng thượng ra, bản thân Thái tử phi dùng nhiều hơn những nàng gấp hai ba lần, sao không nhắc tới ? Nhưng những lời này đánh chết nàng ta cũng không nói ra miệng, chỉ nắm tay nói dạ. Lúc này, chợt nghe cung nhân nói Thái tử trở về. Trong phòng toàn bộ mọi người lắp bắp kinh hãi, gồm có Thái tử phi đều đứng lên. Chỉ vì Thái tử một tháng có hai mươi ngày đều phải đi Xuân Huy những nghe giảng bài. Những người giảng bài này hoặc là Đại học sĩ bụng đầy kinh luân, hoặc là trọng thần nhiều kinh nghiệm tay nghề trong triều, vốn sáng nay hắn là không có năng lực hồi nội cung. Thái tử phi dò hỏi : “ Điện hạ không đi Xuân Huy những ? ” “ Hộ bộ xảy ra chút chuyện, Vương đại nhân đi xử lí, tạm ngừng một ngày. ” Thái tử ngồi xuống, hướng về phía ba người phía dưới nhìn lại, khi ánh mắt dừng trên người Phùng Liên Dung, hình như có chút nghi vấn. Thái tử phi lý giải : “ Đây là Phùng quý nhân, thời hạn trước bị bệnh, giờ đây mới tốt. ” Lại vẫy tay ý bảo Phùng Liên Dung đi qua, “ Để Điện hạ nhìn xem, mọi người còn chưa có gặp qua đâu. ” Hôm nay Phùng Liên Dung mặc áo màu đỏ sẫm chiết cành hoa mai, váy bông vải đường vân phẳng màu xanh ngọc, cũng không trang điểm nhiều, trên đầu chỉ cắm hai cây kim trâm dài ngắn. Nàng nghe vậy có dừng một lát, mới vững vàng đi qua. Bên tai nghe Thái tử nói : “ Nghe nàng đề cập qua, ta nhớ được hình như là có ba người. ” Trong giọng nói của hắn mang theo sang sảng của thiếu niên, lại có một chút ít trầm thấp, không phải đặc biệt quan trọng dễ nghe, nhưng lại thuận tiện làm người nhớ kĩ, Phùng Liên Dung chậm rãi ngẩng đầu lên. Thái tử liền nhìn thấy một khuôn mặt êm ả dịu dàng thanh tú. Phùng Liên Dung cũng nhìn thấy Thái tử. Thời gian sáu năm đã trôi qua giống như chưa từng có, Thái tử vẫn như vậy như lần tiên phong nàng nhìn thấy hắn. Phùng Liên Dung có chút kích động, có chút đau lòng, lại có chút chán nản không nói lên lời, nhưng khi nàng nhớ đến kết cục của bản thân, nàng lại bình tĩnh trở lại. “ Thiếp thân gặp qua Điện hạ. ” Nàng vấn an. Cặp mắt kia dưới ánh nến u tĩnh lại sáng ngời, Thái tử hỏi nàng : “ Nàng tên gì ? ” “ Phùng Liên Dung. ” “ Phùng Liên Dung. ” Thái tử đọc một lần, khẽ cười đứng lên, “ Ai yêu dung nhan tiều tụy, nhớ quân như nước chảy *, tên này có chút ý thơ, phụ vương nàng làm gì ? ” ( * ) Đây là tự mình edit : Không hay mọi người đừng ném đá. ^ ^ “ Phụ thân thiếp là Hộ bộ Lang trung. ” Giọng Phùng Liên Dung âm ấm quyến rũ, không nhanh không chậm nói, “ Phụ thân ngày thường chỉ thích ngâm thơ làm câu đối, nhưng ngày đó cha đặt tên này cho thiếp, cũng là do tên của mẫu thân có chữ Dung. ” Thái tử cười nói : “ Phụ thân nàng nhưng là người thâm tình, tên này tốt, nữ nhi gia, ai không mong mỏi người thương mến ? ” Trong giọng điệu của hắn có một chút ít ôn nhu, mặt Phùng Liên Dung có chút hồng, không đáp lời. Thái tử phi nói : “ Ngươi đi xuống trước đi. ” Thái tử cũng không lại cùng những nàng chuyện trò, chỉ cùng Thái tử phi rảnh rỗi nói chút chuyện nhà. Như vậy những người khác liên tục ở lại đây liền thật không có ý tứ, cố ý Thái tử phi lại không bảo những nàng đi, vẫn là Thái tử quay đầu nói : “ Các nàng lui đi. ” Các nàng mới hoàn toàn có thể rời đi. Sau khi ra ngoài, sắc mặt Nguyễn Nhược Lâm không được đẹp lắm. Nàng ta vốn tưởng rằng thị tẩm mấy ngày, thái độ của Thái tử đối nàng ta sẽ khác. Ai ngờ ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta, ngược lại là Phùng Liên Dung vừa mới khỏi bệnh, dẫn tới Thái tử cùng nàng trò chuyện. “ Chuyện than, tới cùng là truyền ra thế nào ? ” Nguyễn Nhược Lâm nghiêng đầu phỏng vấn Kỷ ma ma. Kỳ ma ma vôi nói : “ Chuyện này nên tỉ mỉ tìm hiểu thêm, cũng không biết người nào lắm miệng nói. ” Lại dạy bảo Nguyễn Nhược Lâm, “ Chủ tử ơi, nô tỳ sớm đã nói qua phải dùng tiết kiệm chi phí chút, chủ tử cứ không nghe. Than đó sao hoàn toàn có thể tiêu tốn lãng phí như vậy, dù là có Noãn những, đi ra ngoài một chút ít cũng không cần phải đốt. ” “ Tiết kiệm thế nào ? ” Nguyễn Nhược Lâm nhíu mày, “ Cứ như vậy tay chân ta còn bị nứt da đấy, khi ở nhà, đến mùa đông dùng tối thiểu cũng hơn một nghìn cân thân, không biết trong cung còn nghèo hơn nhà ta nữa. ” Kỷ ma ma thiếu chút nữa che miệng nàng ta lại. “ Chỉ có ngươi với ta, sợ cái gì ? ” Nguyễn Nhược Lâm phẩy tay áo một cái liền đi. Kỷ ma ma than vãn, quay đầu nhìn Lưu Tú và Phùng Liên Dung, chỉ cảm thấy chính mình mệnh khổ. Sao lại bị phân đến hầu hạ tiểu tổ tông này đây ! Kia có hai người nghe lời, Chung ma ma và tiểu Chung ma ma thường nói, dạy thế nào cũng nghe, ngay cả tranh luận đều không có, Kỷ ma ma ghen tỵ muốn chết. Phùng Liên Dung trở lại phòng mình, Châu Lan cởi áo khoác ra cho nàng. “ Cái khác cũng cởi. ” Phùng Liên Dung hỏi, “ Trên kháng còn ấm không ? ” “ Chủ tử muốn nghỉ tạm ? ” Phùng Liên Dung gật gật đầu. Chung ma ma nghe xong liền nhịn không được : “ Mùa đông luôn ngủ sao được, cả ngày lại ăn nhiều, về sau nhiều thêm thịt có bao nhiêu khó coi. Chủ tử, không phải lão nô lắm miệng đâu, vốn ngày hôm nay nên trang điểm cho đẹp, nhìn xem, thấy Điện hạ rồi đúng không ? Lão nô nói như thế nào, chủ tử ngày nào cũng không được buông lỏng, giờ đây chủ tử đang hối hận lắm nhỉ ? ” Nàng chỉ hối hận đời trước không ăn ngon ngủ kĩ, ở đầu cuối vẫn chưa được Thái tử sủng, sáu năm trôi qua vô ích, sau cuối cái gì nàng cũng không lấy được. Phùng Liên Dung xoay người liền leo lên trên kháng. Bên ngoài, Chung ma ma rất là ủ rũ, tổ tông này cũng mở màn không nghe lời rồi .

42

Có bài mới Re: [Trùng sinh] Sủng phi – Cửu Lam. – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Bạn đang đọc: Sủng phi – Cửu Lam

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2. Trình tự rối loạn.

Editor: Linh

Lúc Phùng Liên Dung thức dậy vừa vặn là buổi trưa.

Kim Quế từ phòng ăn lấy ra một món móng dê ninh, một đĩa gà xào mầm, một đĩa đậu hũ nước mắm, một đĩa đậu phụ khô, và canh bánh trôi củ cải, đặt lên bàn.

Phùng Liên Dung súc miệng chút liền ngồi xuống.

Bảo Lan chia thức ăn cho nàng, Chung ma ma sợ nàng ăn quá nhiều, ở bên cạnh chỉ trỏ, cái này ăn một chút, cái kia không thể ăn, Phùng Liên Dung liếc xéo bà vài lần.

Có điều cuối cùng cũng không làm gì, đời trước, Chung ma ma hầu hạ nàng sáu năm, cũng không có chỗ tốt gì. Sau này, nàng ốm đau trên giường, Chung ma ma khóc đến mức mắt đều bị mù, chung quanh tìm cách, nhưng vẫn không thể nào cứu được nàng.

Nhưng phần thật tình này nàng vẫn xem ở trong mắt.

Chung ma ma vẫn giống như trước kia cậy già lên mặt: “Đều nói không nghe lời người đi trước dạy sẽ phải ăn mệt, trước kia cũng có mấy người chủ tử không quan tâm, cho rằng bản thân trẻ tuổi, bộ dạng xinh đẹp, có thể khiến người thích, nhưng kết cục đều bày ở đằng kia kìa. Cho nên làm người phải khiêm tốn chút, đừng thấy có vài người như thế, bản thân cũng học theo.

Ý đang nói nàng học theo Nguyễn Nhược Lâm, Phùng Liên Dung buồn cười, kết cục của Nguyễn Nhược Lâm nàng biết, học ai không học đây.

Nàng vẫy vẫy tay: “Thôi, đều dọn đi.”

Chung ma ma vừa lòng, cười gọi người bưng nước đến.

Phùng Liên Dung vừa rửa mặt, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm.

Nàng nghiêng đầu lại nghe, thanh âm này lại không còn.

“Là bên Nguyễn quý nhân.” Chung ma ma nói, “Hôm nay bị nương nương nhắc đến chuyện than, nhất định là không thể làm rõ, cũng không biết là ai nói ra.”

Phù Ngọc điện các nàng ở, Nguyễn Nhược Lâm ở chính điện, nàng và Lưu Tú một đông một tây, tuy rằng đều có địa phương độc lập, nhưng vẫn rất gần nhau, thanh âm lớn như vậy tự nhiên hai bên đều nghe thấy.

“Nghe như là Hỉ nhi.” Bảo Lan nói, “Giọng của nàng cao, tám phần là nàng kêu.”

“Không phải chứ, Hỉ nhi nhìn thành thật như vậy làm sao có thể đi cáo trạng?” Châu Lan kinh ngạc.

Chung ma ma giơ tay gõ đám người: “Ngươi đừng nhìn bề ngoài, nói bao nhiêu lần, nhìn càng thành thật không chừng lại càng xấu, các ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ điểm này. Còn có, chỗ Nguyễn quý nhân đừng đi chọc, ngày thường cũng đừng đáp lời.”

Hai nha đầu vội vàng gật đầu.

Lát sau Tôn Tú đến đây, cũng cùng Phùng Liên Dung nói về chuyện dùng than.

Nàng có chút vui sướng khi người gặp họa: “Nguyễn tỷ tỷ dùng hết than rồi về sau không biết qua như thế nào đây, sợ chỉ có thể mỗi ngày đều ở trong Noãn các*. May mắn ta dùng tiết kiệm chút, vẫn có thể sử dụng đến đầu xuân, chỗ này của tỷ tỷ còn bao nhiêu?”

(*) Noãn các: buồng lò sưởi.

“Cũng còn nhiều, thời gian trước ta bị ốm nằm trên giường, than ngược lại cũng không dùng nhiều lắm.

Tôn Tú cười hì hì, liếc mắt đánh giá Phùng Liên Dung: “Tỷ tỷ, hôm nay Điện hạ nhìn thấy ngươi, không chừng muốn ngươi thị tẩm đấy.”

Phùng Liên Dung lắc đầu: “Ai biết.”

Dù sao đời trước Thái tử nhìn thấy nàng liền cũng không gặp, đợi thật lâu mới lệnh nàng đi thị tẩm. Lúc này đây nàng cũng không quá lạc quan, đương nhiên, biểu hiện của nàng tốt hơn nhiều so với trước đây.

Phùng Liên Dung cứ theo thường lệ qua mấy ngày, hôm nay, nàng vẫn giống như ban đầu sớm chuẩn bị nghỉ ngơi, tiểu hoàng môn* trong phòng Thái tử đến truyền, nói là Thái tử muốn nàng qua.

(*) Tiểu hoàng môn: Thái giám đời Hán thấp hơn Hoàng môn Thị lang một bậc, sau này ý chỉ thái giám. Do tác giả viết là tiểu hoàng môn nên mình sẽ giữ nguyên mà không edit là thái giám.

Đây là ý thị tẩm.

Phùng Liên Dung giật mình, không nghĩ tới bị Tôn Tú nói đúng rồi, chẳng lẽ lần đó nàng lộ diện, rất hợp khẩu vị của Thái tử? Bằng không sao đã gọi nàng đây.

Chung ma ma và Bảo Lan, Châu Lan vui mừng hỏng rồi, mấy người vội vàng bưng nước cho nàng tắm rửa.

Mùa đông không giống ngày ấm, chính là quý nhân như mấy nàng cũng không thể tắm rửa toàn thân, cho nên quả thật cũng có chút bẩn. Chung ma ma mở to hai mắt nhìn, chỉ huy mấy nha hoàn động thủ.

Phùng Liên Dung thiếu chút nữa bị các nàng chà xát phát khóc, hận không thể lột tất cả lớp da xuống. Nhưng Chung ma ma vẫn không buông tha, kêu mấy người các nàng tẩy sạch sẽ chút, cần phải dùng tay chà xát, cái gì cũng không còn.

Đợi đến khi tắm xong, Phùng Liên Dung giống như trứng tôm, chỗ nào cũng đỏ hồng.

May mắn không bị thương, lát sau liền tốt lắm.

Chung ma ma còn muốn giúp nàng trang điểm tỉ mỉ, nhưng lúc này Phùng Liên Dung không nghe lời bà, không thể quá rõ là tốt nhất, nếu không vừa chạm vào phấn đã rơi xuống cũng không phải chuyện tốt. Chung ma ma cân nhắc mãi, trang điểm sơ qua cho nàng, vẽ mày, môi trơn bóng.

Về phần quần áo, từ trong tới ngoài đều là mới hoàn toàn, Chung ma ma chọn cho nàng cái áo nhỏ thêu hoa mai hồng, váy là váy vải bông màu hồng cánh sen thêu trăm bướm, tóc bới kiểu xoắn ốc, chỉ cắm một cây trâm dài có sáu hoa mai vừa ý.

“Bây giờ đi thôi.” Chung ma ma nhìn Phùng Liên Dung, đột nhiên có loại tâm tình tiễn khuê nữ xuất giá, có điều đây là một chuyện rất tốt. Bây giờ bà chỉ lo lắng Phùng Liên Dung biểu hiện, nên dạy đều dạy, còn lại tất cả đều phải xem tạo hóa của nàng.

Phùng Liên Dung khoác thêm một cái áo khoác lông hồ ly liền cùng hai tiểu hoàng môn đi.

Chính điện mà Thái tử ở Thái tử phi cũng không thích hợp đi. Đừng nói nô tỳ như nàng, nên thị tẩm cũng là người của hắn đến đón, Chung ma ma và cung nữ đều không được đi cùng.

Phùng Liên Dung đi trên đường chỉ cảm thấy gió lạnh quất vào mặt đau, nàng lấy khăn ra, một chút phấn trên mặt cũng lau sạch sẽ.

Tới chính điện, nàng chậm rãi đi vào, hai tiểu hoàng môn thì ở phía sau đóng cửa lại.

Vốn tưởng rằng bản thân sẽ rất trấn định, nhưng lúc này Phùng Liên Dung vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, từng nhịp từng nhịp, như là vang sát bên tai.

Nàng bắt đầu nghĩ, lát nữa nhìn thấy Thái tử thì nên làm gì, kết quả lại phát hiện Thái tử thế nhưng đang ăn cơm.

Ánh mắt nàng hơi hơi trợn to, cúi đầu hành lễ, gọi một tiếng Điện hạ.

Thái tử buông đũa xuống, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười.

“Hôm nay Vương đại nhân nhắc tới phụ thân nàng.” Hắn đột nhiên nói.

Phùng Liên Dung không khỏi căng thẳng: “Phụ thân thiếp như thế nào?”

“Đừng lo lắng, Vương đại nhân là khen ngợi phụ thân nàng.” Vương đại nhân là hộ bộ Tả thị lang, hôm nay Thái tử nghe ông giảng bài, Vương đại nhân liền lấy chuyện ở hộ bộ làm ví dụ. Nói Phùng đại nhân làm việc quyết đoán, thời điểm mấu chốt dám hạ quyết định, không có khiến tình thế thêm nghiêm trọng, nhưng những chuyện này hắn không có khả năng nói tỉ mỉ với Phùng Liên Dung.

Nghe phụ thân được khẳng định, Phùng Liên Dung vui mừng cười, ánh mắt sáng long lanh nói: “Phụ thân là một người tốt, cũng là một vị quan tốt.”

Trên mặt nàng tràn đầy sùng kính, khẳng định tình cảm giữa cha và con gái nàng rất tốt, Thái tử nghĩ đến bản thân, không khỏi có chút phiền muộn, cầm lấy cốc rượu trên bàn uống một ngụm nói: “Nàng ngồi xuống theo giúp ta ăn.”

Phùng Liên Dung ngẩn ra.

Nàng hôm nay là tới thị tẩm, bây giờ trình tự không đúng nha, sao lại muốn bồi cơm trước đây?

Nhưng nàng không cự tuyệt, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói, ngồi xuống.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh lấy cho nàng một đôi bát đũa.

Thái tử hỏi: “Biết uống rượu sao?”

Phùng Liên Dung nói: “Không nhiều lắm, nhưng là có thể bồi Điện hạ uống một chút.”

Thái tử cười cười, bảo cung nữ rót cho nàng một chén.

Phùng Liên Dung nhìn rượu màu hổ phách, cầm lên nếm, vốn tưởng rằng rượu đủ mạnh sẽ cay miệng, kết quả ngoài dự đoán lại không khó uống, nàng liền nhấp hai ngụm.

Nhìn núm đồng tiền bên má trái của nàng lúc ẩn lúc hiện, khóe miệng Thái tử khẽ nhếch.

Phùng Liên Dung quét mắt nhìn trên bàn một lần, nhìn trúng món chân giò ninh măng.

Ngự trù nấu cơm cho Thái tử và Thái tử phi ngự trù của các nàng không thể so với. Phùng Liên Dung biết ngự trù kia rất lợi hại, món gì cũng có thể nấu, chân giò heo cũng am hiểu, cho nên nàng cũng có chút tham, nhưng khi vươn đũa ra định gắp, nửa đường lại rụt về.

Thái tử khó hiểu: “Sao không ăn?”

Phùng Liên Dung thành thật nói: “Sợ ăn xong mặt nở hoa.”

Thái tử nở nụ cười.

Mặt Phùng Liên Dung hơi đỏ lên.

Thái tử nói: “Ăn đi, ăn xong rửa mặt là được.”

Nhưng là bộ dáng ăn chân giò heo cũng không dễ nhìn, Phùng Liên Dung còn nhớ rõ mình là tới thị tẩm, lắc lắc đầu nói: “Buổi tối ăn cái này sẽ chướng bụng, Điện hạ cũng ít ăn chút.”

Thái tử ừ một tiếng.

“Vậy thì không ăn món này.” Hắn gọi người bưng nước rửa mặt.

Phùng Liên Dung chỉ uống mấy ngụm rượu mà thôi, liền chỉ súc miệng.

Cung nữ kêu nàng vào phòng trong ngồi chờ, đó là nơi ngày thường Thái tử nghĩ ngơi, giường, bàn, tủ đều có. Tất cả đều là gỗ tử đàn, gỗ cây hoa lê, những vật liệu gỗ đắt tiền tạo thành.

Ở trong phòng ấm, Phùng Liên Dung cởi áo khoác bên ngoài ra rồi mà vẫn cảm thấy nóng, nhưng là không còn cách nào khác, nàng yên lặng ngồi ở trên giường, trong đầu có chút loạn.

Chỉ chốc lát sau Thái tử liền tới, nàng và hắn giống nhau, cũng mặc ít, chỉ một cái áo xuân thu.

Phùng Thiên Dung thấy hắn đến đây, muốn đứng lên.

Thái tử cười nói: “Ngồi đi.”

Phùng Liên Dung liền dịch sang bên cạnh một chút.

Thái tử ngồi vào bên người nàng, nhìn mặt nàng thấy trên mặt nàng không có phấn son gì, người trẻ tuổi, làn da cũng sáng bóng y như trứng gà được bóc vỏ.

“Nàng choáng đầu hay không.” Thái tử thấy mặt nàng hồng, “Rượu này có chút nặng.”

“Không choáng, là bị nóng.” Phùng Liên Dung sờ sờ mặt mình, thật nóng.

“À? Không nghĩ tới nàng còn rất có thể uống đấy.” Thái tử cười.

Hắn lớn lên giống tổ phụ, mặt mày tuấn tú, một đôi mắt càng thêm dễ thấy, con ngươi như nước đang lưu động (chảy), sáng lóng lánh.

Phùng Thiên Dung nhìn, chỉ thấy bản thân muốn ngây ngốc, Thái tử mặc kệ là đời trước vẫn là bây giờ đều tuấn mỹ vô cùng, nàng cười nói: “Mẫu thân thích tự tay ủ rượu, thiếp thân khi còn bé liền thường kỳ uống một chút, sợ là như vậy liền không dễ dàng say.”

“Thái tử hỏi: “Hay ủ những rượu gì?”

“Rượu hạnh hoa, rượu hoa đào, rượu mơ, sau này nước chúng ta cũng trồng nho, nương thiếp lại thử ủ rượu nho.” Trong trí nhớ của Phùng Liên Dung, cuộc sống cùng cha mẹ, ca ca là một chuyện hạnh phúc nhất của đời trước, cho nên giọng của nàng phá lệ ôn nhu, mang theo chút sa vào, “Có điều rượu nho nương ủ không thành công, nhiều lần ủ ra đều rất chua. Nương ngại nho đắt, nhất quyết mua đất tự mình trồng nho, khi nho chín, một chùm lại một chùm, rất đẹp.”

“Sau này làm ra được rượu nho sao?”

“Sau này…” Phùng Liên Dung nói đến đây liền cảm thấy không đúng, sao bồi ăn cơm xong lại nói đến ủ rượu đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.

Như vậy có chút ngốc, giống như đang hỏi, sao ngươi lại muốn hỏi mấy chuyện này vậy?

Thái tử bật cười.

Phùng Liên Dung càng thêm cảm thấy khó hiểu, đời trước nàng đến thị tẩm Thái tử cũng không nói nhiều như vậy, nàng cũng không dám nói. Khi đó nàng vừa thấy hắn trái tim liền nhảy dồn dập, thở cũng không ra hơi, lại nhớ kỹ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, căn bản là không có cách nào mở miệng nói chuyện khác.

Thấy nàng có chút mất hồn, Thái tử đưa bàn tay qua ôm nàng vào lòng.


Source: thabet
Category: Game