Những mối quan hệ được xuất phát từ game xưa nay không hiếm, nhưng dù đó là tình yêu hay tình bạn, dù ít hay nhiều nó vẫn khiến người khác phải nghi ngờ, với suy nghĩ, thế giới ảo thì tất cả đều chỉ là ảo thôi.
Ngay chính bản thân em, đã rất nhiều lần khi em cảm thấy hụt hẫng, chới với giữa cuộc sống thực tại, em mê mải chìm đắm vào thế giới ảo trong game như muốn tìm lại cho mình sự cân bằng nhất định, tìm lại cho mình chút niềm tin bị đánh cắp. Nhưng đôi khi những gì em nhận được từ thế giới ảo đó không hoàn toàn đẹp như em nghĩ.
Bởi có lẽ những gì mà em nhận ra từ thế giới ảo trong game không phải lúc nào cũng chỉ có niềm vui, nụ cười, mà đôi khi còn cả nỗi buồn và những giọt nước mắt. Cũng từ đó mà em hiểu rằng, cái thế giới ảo trong game ấy, tuy chẳng có thực trong cuộc sống, nhưng những con người tham gia vào cái xã hội ảo ấy là có thật, có tình cảm thật, có suy tư và những sự chia sẻ cũng thật.
Lần đầu tiên, em bước chân vào thế giới ảo là tựa game Audition, lúc đầu tham gia vì vui, vì thích, vì thấy hay hay, và vì cảm thấy buồn và trống trải nữa. Ở đó, em được làm quen và kết bạn với vô số người, mà đôi khi, chính em còn không nhớ hết họ là những ai nữa. Và rồi, sau một số lần vấp ngã nhè nhẹ, khi em cảm thấy sự cởi mở chia sẻ của mình là có hạn, em gỡ dần những mối quan hệ không cần thiết, hời hợt và nông nổi. Chỉ giữ lại cho mình những người bạn thật sự hiểu và hợp.
Những người bạn thân nhất của em cho đến giờ, có lẽ cũng từ game mà ra. Có những đàn anh, đàn chị từng trải và đầy kinh nghiệm, có nhứng đứa em lém lỉnh và đầy tinh nghịch… Nơi ấy có những tâm sự nhỏ to, có cho và nhận một cách vô tư, ko vụ lợi, không tính toán. Thế giới ảo trong game ấy, còn cho em một người bạn đặc biệt. Một người mà mỗi khi nghĩ đến, em lại cảm thấy lòng ấm áp, nhẹ nhàng và thanh thản. Từ thế giới ảo, chúng em đến với nhau, chân tình, gần gũi và không giả tạo. Vui cười với nhau, chia sẻ với nhau và đôi lúc còn khóc cùng nhau nữa.
Bạn đang đọc: [Tâm sự game thủ] Thế giới ảo – Tình yêu thật
Và có lẽ với em, game chính là một chốn riêng để nương náu mỗi khi tâm hồn mình cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng.
Có người đã từng nói với em rằng, em lấy gì ra để tin vào những con người trong cái thế giới ảo đấy, người ta đâu có sống thật với em. Em cũng đã nhiều lần tự nhủ lòng mình như thế, rằng có lẽ ở nơi ấy không có sự chân thành. Vì nó là ảo mà, mỗi người dù ít dù nhiều, đều mang trên mình một vỏ bọc để che đậy đi con người thật bên trong.
Nhưng chính sự quan tâm, yêu thương, chia sẻ từ những người bạn mà em cho là thật sự hiểu và hợp với mình ở cái thế giới ảo đấy, đủ chân thành để không cho phép em nghi ngờ vào những tình bạn ấy nữa. Rằng game là ảo, nhưng tình cảm yêu thương, sẻ chia là có thật.
Ở đó có người, thấy em thức đêm để chơi game thì lên giọng trách mắng, cùng những lo lắng không khỏi che giấu. Có người từng trải và đầy kinh nghiệm chia sẻ cho em nhiều điều lạ lẫm về cuộc sống. Lại có người hàng ngày tỉ mẩn gửi cho em những mẩu chuyện cười nho nhỏ, hi vọng mỗi ngày đến với em đều là một ngày vui và may mắn. Có những người bạn bước ra từ game để đến quán café hàn huyên to nhỏ rồi cười rúc rich… Nếu không thực tình quan tâm đến em, có lẽ người ta đã chẳng phải mất công và nhiệt tình với em như thế.
Và em, cũng đang cố gắng ở bên cạnh một ai đó, dù chỉ là chơi cùng với người ấy một vài ván game khi người đó buồn, cố gắng tìm một bài hát mà người ấy đang cần nghe, hay đôi khi chỉ là một lời an ủi nhẹ nhàng, và đúng lúc. Có lẽ, đối với những người làm bạn với nhau qua game, chẳng cần điều gì quá to tát, chỉ từng ấy thôi, đã là đủ, miễn là nó chân thành.