Thế hệ của chúng tôi hoàn toàn có thể nói là một trong những thế hệ khá như mong muốn khi được tận mắt chứng kiến tận mắt những bước tăng trưởng vượt bậc của công nghệ thông tin tại Nước Ta. Chúng tôi cũng chính là những người tận mắt chứng kiến sự sinh ra của một mô hình dịch vụ mang lại nhiều tiện ích nhưng cũng gây ra không ít tranh cãi trong xã hội lúc bấy giờ : Thương Mại Dịch Vụ kinh doanh thương mại Internet .
Khi mới sinh ra tại Nước Ta, những quán Internet luôn được đám học viên, sinh viên gọi với một cái tên rất dân dã : “ Quán chat ”. Sở dĩ gọi bằng cái tên đó là chính do ở cái thời kỳ đầu những năm 2000, thì game trực tuyến thậm chí còn còn chưa được biết đến thoáng đãng tại Nước Ta, điều khiến cho những quán game Internet trở thành nơi “ hút hồn ” đám trẻ con chúng tôi chính là vì được liên kết Internet, và được setup một ứng dụng mà chúng tôi thường nhắc đến như “ phép màu của tạo hóa ” : Yahoo ! Messenger. Và đương nhiên là khái niệm “ chat chit ” và “ quán chat ” cũng sinh ra bắt nguồn từ sự phổ cập của ứng dụng này .
Nhưng nếu chỉ có như vậy thì những quán Internet cũng chẳng thể nào trở thành niềm mơ ước của bao thế hệ học sinh Việt Nam. Những ký ức về thời kỳ sơ khai của những quán game tại Việt Nam vẫn còn in hằn rất rõ trong tâm trí tôi. Vào thời kỳ đó, thậm chí không phải quán game nào cũng có điều kiện để nối mạng Internet, nhưng đó chẳng phải là điều mà chúng tôi quá bận tâm. Chúng tôi đến với những quán game là để được so tài cùng trong những trận đấu “hép lai” Counter Strike đỉnh cao, hay những màn đối đầu cân não trong “Đế chế” Age of Empires. Khi đó, đây là hai trò chơi phổ biến nhất tại các quán net, bởi chúng chẳng cần đến mạng Internet để có thể giúp chúng tôi kết nối cùng nhau. Và điều khiến cho đến tận bây giờ, chúng vẫn là những trò chơi khiến tôi yêu mến hơn cả, đó chính là việc chẳng có một thước đo thành tích nào trong những trò chơi này.
Không xếp hạng, không đứng top, không chia bậc Rank … Mỗi trận đấu kết thúc cũng là khi cuộc đua kết thúc, và dù cho một vài thằng trong đám bạn tôi vẫn thường khoe khoang về chỉ số K / D / A cao ngất ngưởng của nó trong một ván đấu Counter Strike nào đó, thì chúng tôi cũng chẳng mấy bận tâm, điều duy nhất đọng lại trong tâm lý của đám trẻ con chúng tôi là niềm vui khi được chơi game cùng bè bạn và tận thưởng những kỷ niệm khó quên của tuổi thơ .
Một thời gian sau đó, game online bắt đầu xuất hiện nhiều hơn ở những quán game. Bắt đầu từ MU, TS Online, Gunbound, cho đến Võ Lâm Truyền Kỳ,… các thứ các thứ, và tôi phải công nhận một điều rằng, đó là những món ăn mới lạ đối với đám “gamer” chúng tôi, và trên hết, chúng cũng đã sớm trở thành một phần tuổi thơ của tôi, như cái cách mà Counter Strike hay “Đế chế” đã từng làm. Game Online luôn đòi hỏi bạn phải cày cuốc và dành ra một khoảng thời gian nhất định để có thể bắt kịp những người khác, nhưng đám trẻ con chúng tôi lại chẳng lấy làm phiền lòng vì điều này, thay vào đó, chúng tôi xem nó như một mục tiêu, và nói theo một cách cao cả hơn, như hoài bão lớn nhất của cuộc đời, một cuộc đời còn chưa bước sang 18 cái xuân xanh.
Chúng tôi kiếm tiền cày game bằng đủ mọi cách, nhịn ăn sáng, đánh bi ve ăn tiền, một vài thằng học giỏi thì nhận làm bài tập hộ đám học kém trong lớp, trong khi một số ít thằng thì lựa chọn việc làm đơn thuần hơn : vòi tiền cha mẹ. Nhưng điều đó thì chỉ vận dụng được với những đứa mái ấm gia đình khá giả, còn đám chúng tôi thì đa số vẫn phải nhịn ăn sáng. Và đương nhiên, đã cày cuốc lao lực lại không được nhà hàng rất đầy đủ, chúng tôi thằng nào thằng nấy đều gầy gò như que củi .
Không những thế, cái gọi là “ quán net ” rất lâu rồi hoàn toàn có thể nói là rất hợp với câu nói “ một túp lều tranh và vài chục quả tim vàng ”. Tồi tàn không hề tả. Trước đây, để tiết kiệm ngân sách và chi phí ngân sách, những chủ tiệm net thường hay tận dụng những khoảng trống trong nhà như sân vườn, thềm nhà, hoặc thậm chí còn là nhà kho để mở quán net. Ở quê thì thậm chí còn còn thảm hại hơn, những ngôi nhà hoang được tận dụng triệt để và biến thành pháo đài trang nghiêm của những kẻ nghiện game như chúng tôi. Mà kể ra thì cũng thật lạ, một nơi mà mùa hè thì nóng đến ngộp thở, còn mùa đông thì gió thổi như đang đứng ngoài đường, lại chính là nơi mà chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau nuôi dưỡng những niềm đam mê “ vô bổ ” nhưng lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười .
Tôi không biết thế hệ trẻ ngày nay cảm nhận ra sao, nhưng bản thân tôi khi được tận tay sở hữu bộ máy tính cá nhân đầu tiên của mình, thì cảm nhận của tôi chính là sự hụt hẫng. Tôi cũng chẳng thể lý giải được điều đó. Việc sở hữu một dàn máy tính để chơi game đã từng là ước mơ, là khát khao cháy bỏng của cuộc đời tôi. Nhưng khi đã có được ước mơ đó, tôi mới chợt nhận ra rằng nó không thể mang đến nguồn cảm hứng và gợi dậy niềm đam mê đối với game của tôi như những quán game tồi tàn kia.
Sẽ thật khập khiễng khi so sánh những Game Center, Gaming House tân tiến ngày này với những quán game tàn tạ trong quá khứ của đám trẻ 8 x chúng tôi. Nhưng có lẽ rằng bất kể ai trong thế hệ của tôi cũng đều công nhận một điều rằng, sẽ chẳng nơi nào hoàn toàn có thể sửa chữa thay thế và mang lại cảm xúc giống như những quán chat tồi tàn, hiện thân của những năm tháng tuổi thơ thiếu thốn, đói ăn, đói chơi nhưng tràn ngập tiếng cười của lũ trẻ con chúng tôi ngày ấy .
[fresh_embepost pid=”317660″ ]
[fresh_embepost pid=”318075″ ]
[ fresh_embepost pid = ” 317660 ″ ] [ fresh_embepost pid = ” 318075 ″ ]}