Trước khi trở thành dũng sĩ đồ long, Triệu Vân chỉ là một đội trưởng khinh kỵ binh trong một tiểu đội nhánh quân kỵ phổ thông của Bạch Xích công quốc.
Tại biên thùy của Bạch Xích công quốc chính là phía đông bắc của vương quốc Romain cùng sa mạc mênh mông rộng lớn của đế quốc Helios. Nhờ vị trí địa lý xa xôi cùng môi trường tự nhiên khắc nghiệt nên Bạch Xích công quốc được hưởng trọn vẹn mấy trăm năm hòa bình, vắng bóng kim qua chiến hỏa. Và cũng nhờ vậy mà các lãnh chúa của vùng đất này không có dã tâm xâm chiếm lãnh thổ của lãnh địa khác. Làm một khinh kỵ binh, tất cả công huân Triệu Vân lập được cũng chỉ là tiễu phỉ mà thôi.
Vùng sâu trong sa mạc Qua Bích là địa bàn của một nhóm sa phỉ có xú danh vang xa. Không ít thành viên trong nhóm sa phỉ đều có xuất thân từ quân nhân xuất ngũ của đế quốc Helios. Tất cả bọn họ đều vì không muốn làm nô lệ cho tân thần quốc của Azzen’Ka nên đã đào tẩu đến sa mạc làm phỉ. Những thương đoàn của Bạch Xích công quốc cũng vì đó mà bị cướp đoạt ngày càng nhiều, ảnh hưởng không nhỏ đến kinh tế mậu dịch của công quốc. Chính vì lẽ đó công quốc đã phái ra nhánh quân khinh kỵ tinh nhuệ nhất để truy sát phỉ tặc, lập quân lệnh trạng thề địch không chết, ta không về.
Trong một lần chấp hành nhiệm vụ, Triệu Vân đã tình cờ giải cứu cho hoàng tử Murad và vũ nữ thần miếu Yena khỏi sự truy sát của sa phỉ.
Gồm cả Triệu Vân trong đó, tiểu đội tiễu phỉ có tất cả là 7 khinh kỵ binh. Đối mặt họ là nhóm sa phỉ có quân số hơn trăm tên. Về mặt lý luận mà nói phe Triệu Vân nắm chắc thua trận nhưng chàng vẫn giữ một tư thái hiên ngang đối mặt.
Lúc này Triệu Vân không hề biết rõ thân phận vương tử của Murad cho nên quyết định của chàng chính là bảo vệ cho kẻ yếu.
Kẻ cực ác tất phải bị diệt vong
Người yếu thế nên nhận được trợ giúp.
Nhìn thấy động tĩnh của phe khinh kỵ, nhóm sa phỉ không thể không lập tức kìm cương ngựa. Bọn hắn có thể không đặt 7 tên khinh kỵ vào mắt nhưng lại không thể không ngưng trọng khi phía trước chính là biên cảnh của Bạch Xích công quốc.
Cục diện nhất thời lâm vào giằng co.
Phá vỡ bế tắc chính là đầu mục sa phỉ. Hắn sau khi do dự một lúc liền quyết tâm, lập tức giơ cao loan đao dẫn đầu phỉ tặc xông thẳng về phía Murad.
Lúc này khinh kỵ binh đã sớm lập xong thế trận. Triệu Vân trở tay rút trường kiếm, hạ lệnh: “Xông lên các huynh đệ”.
Đây là một trận chiến 7 người đối đầu với cả trăm người.
Nhưng khinh kỵ binh không hề sợ hãi. Bọn hắn thuần thục lắp tên giương nỏ. Đây là thế trận quen thuộc của khinh kỵ Bạch Xích công quốc, trước khi chém giết địch nhân sẽ bắn vài vòng liên nỏ để tiêu hao nhân số kẻ địch. Khiến hàng ngũ địch rối loạn cũng đồng thời sẽ tạo thêm cự ly xung phong cho ngựa chiến; sau đó sẽ dùng trường thương để đột phá hàng ngũ địch.
Từ khi nhập ngũ, bọn hắn ngày ngày đều diễn luyện thế trận này. Dù là 7 người nhưng trận hình vẫn nghiêm cẩn, sát khí lạnh băng.
Quá trình trận chiến diễn ra ngoài dự liệu hoặc do chiếm nhân số đông khiến sa phỉ càng thêm khinh địch và cũng có thể do bọn chúng quá lạ lẫm với chiến thuật của khinh kỵ. Hơn trăm sa phỉ ngay tại tràng bắn liên xạ đầu tiên đã tổn thất hơn 20 thành viên.
Vốn những nỏ tiễn này đều là nỏ liên xạ được chế tác đặc biệt từ xưởng quân sự Videl, một phát bắn ra liền 3 mũi tên.
Nhất thời ngựa hý người gào thảm thiết, vô số sa phỉ trúng tiễn ngã xuống la liệt.
Không những vậy, hàng trước ngã xuống trở thành chướng ngại cho hàng sau tiến lên. Lúc này, Triệu Vân khống chế chiến mã dưới thân mình tăng dần tốc độ, các khinh kỵ còn lại cẩn thận giữ cự ly không xa không gần. Dưới sự chỉ huy của Triệu Vân, các khinh kỵ đã vượt qua vị trí của Murad và Yena hướng thẳng đến sa phỉ.
Khi toàn bộ tầm nhìn đã khóa chặt kẻ địch, Triệu Vân không hề chú ý đến khi mình vượt qua, một nam một nữ này hết sức khoa tay múa chân ra hiệu gấp gáp.
“Lẽ nào đây là cách chào hỏi đặc biệt của cư dân vùng sa mạc?”. Một khinh kỵ có tên Rhine vẫn nghi hoặc trong lòng nhưng hắn nhất thời không nghĩ ra thủ thế này chính là: Đừng đến.
Nhưng rất nhanh, Rhine đã minh bạch thủ thế hết sức cấp bách của Murad và Yena. Ngay khi khinh kỵ binh xuyên qua trận hình sa phỉ quay đầu để chuẩn bị lần đột kích thứ hai. Bỗng dưng: Rầm rầm! – một con thằn lằn khổng lồ thân dày đặc lân giáp ngoi lên từ lòng đất.
Loài thằn lằn khổng lồ này được gọi là rồng sa mạc, chúng được kế thừa huyết mạch truyền thừa của phụ hệ Thái cổ cự long. Sau khi trưởng thành sẽ có chiều dài 20m và lân phiến cứng như thép cộng với lực cắn kinh hồn. Một cú cắn của rồng sa mạc có thể ngoạm sứt 1 góc tường thành bằng đá hoa cương. Con rồng sa mạc chặn trước mặt Triệu Vân có chiều dài khoảng hơn 10m, phiến giáp trên cơ thể vẫn mỏng manh chưa phát triển hết. Đây rõ ràng là một đầu rồng sa mạc chưa thành niên tuy nhiên vẫn đủ sức uy hiếp đến nhân loại.
Kẻ truy sát thực sự khiến Murad và Yena đau đầu không phải là sa phỉ mà chính là đầu rồng sa mạc tiềm phục trong lòng đất này.
“Chạy, mau chạy!” Rhine bị chiếc lưỡi dài của rồng sa mạc cuốn vào trong mồm máu đầy răng nhọn vẫn không ngừng giãy giụa thét to.
“Làm sao đây?” Các đội viên khinh kỵ kinh hoảng nhìn về phía Triệu Vân – là chỉ huy của bọn họ và cũng là chỗ dựa tinh thần duy nhất của họ lúc này.
“Các huynh đệ hãy rút lui trước, ta đoạn hậu!” Triệu Vân bình tĩnh xuống ngựa, đút trường kiếm vào bao, tiện tay rút trường thương cài bên hông chiến mã ra. Đối phó với loại quái vật da dày thịt béo như rồng sa mạc mà nói, kiếm kỹ tinh diệu không đủ uy lực để uy hiếp, vẫn là trường thương nặng nề sắc bén có lực xuyên phá mạnh hơn.
“Tướng quân! Ta sẽ ở lại!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta cũng vậy!”
….
“Hỗn đản! Không nghe thấy quân lệnh của ta sao? Đứng ở đây khiến ta vướng chân vướng tay, cút ngay cho ta!” Triệu Vân quay đầu lớn tiếng quát, mắt phải lóe ra một đạo quang mang sắc bén đỏ rực. Lúc này chàng chỉ muốn phanh thây đầu súc sinh này cho nên đã lộ ra bí mật của bản thân.
“Súc sinh! Đền mạng cho huynh đệ của ta!”
Dưới ánh mắt của chúng nhân, Triệu Vân đột nhiên bộc phát ra sức mạnh kinh thế hãi tục. Nhất bộ đăng thiên như pháo lưu tinh bắn thẳng lên trời, vung trường thương như ánh bạc đánh thẳng xuống đầu của rồng sa mạc. Con quái vật này trên cơ thể được lân giáp che kín, duy chỉ có hai mắt là điểm yếu duy nhất. Triệu Vân mượn lực trầm phóng xuống của mũi thương nhắm xuống đầu của quái vật, đồng thời tay phải rút trường kiếm bên hông chém vào một bên mắt của nó.
Một người một quái, bắt đầu nổ ra một trận chiến lẽ ra không cùng đẳng cấp.
Trận chiến kinh hoàng khiến chúng nhân như được mở rộng tầm mắt. Trước đấy một khắc ác thành viên đội khinh kỵ vẫn nghĩ rằng đội trưởng sẽ liều chết đoạn hậu cho họ rút lui nhưng không ngờ đội trưởng có thể dễ dàng giao đấu đầu quái vật này. Triệu Vân nói đoạn hậu chính là đoạn trừ hậu họa.
Lúc này, hai nhân vật bị truy sát liên tục là Murad và Yena mới thở phào nhẹ nhõm đi đến cạnh nhóm khinh kỵ binh.
“Đổi sang là ngươi trước đây, có làm được không?” Yena hỏi.
Murad mồm miệng co quắp nói, “đương nhiên ta có thể… Nếu như thần khí không bị hỏng hóc.”
Yena trợn trắng mắt nhìn Murad, đoạn nhìn về phía về hướng trận chiến người rồng, tay cầm song đao nhuốm máu nắm chặt lại.
Murad cũng làm như vậy.Hắn không thể để ân nhân cứu mạng phải chiến đấu một mình.
“Các huynh đệ, xông lên!” Các khinh kỵ binh cũng quyết tâm lựa chọn kháng quân lệnh để trợ chiến cho Triệu Vân…
Vài tháng sau, cả vương quốc Romain đều biết đến biên thùy có một chiến binh ngang trời xuất thế với danh hiệu dũng sĩ đồ long. Danh hiệu này dành cho Triệu Vân, một chiến binh dám đơn thương độc mã dưới ma trảo của rồng sa mạc cứu sống một hoàng tử.
“Điện hạ, ta đã giải thích nhiều lần rồi, tiêu diệt đầu rồng sa mạc đó chính là công sức của tất cả mọi người chứ không phải một mình ta!”
“Nhưng chúng ta cần một vị anh hùng! Công quốc đã hòa bình quá lâu rồi. Ngoại trừ diệt phỉ đã có ai kinh qua chiến hỏa đâu? Đế quốc phía đông đã bắt đầu rục rịch. Khi quân địch binh lâm thành hạ, ngươi chính là dũng khí của bọn ta a!”
Công tước Bạch Xích vừa nhìn Triệu Vân vừa nói sa sả với dáng vẻ đây không phải chuyện đùa. Hắn đã gặp qua nhóm người Murad và kinh thán trước biểu hiện phi phàm của bọn họ. Tuy nhiên công tước rất thông minh không dò hỏi quá nhiều mà chỉ thăng Triệu Vân lên chức vụ cao hơn, để cho tất cả kỵ binh đều thống nhất ở dưới quyền chỉ huy của chàng, noi theo tấm gương dũng sĩ đồ long.