Tất cả những điều đó chứng tỏ rằng tâm cơ Thần Long thâm trầm. Quan trọng hơn là chứng minh được phán đoán trước đó của Vương Lâm rằng đối phương có việc cần tới mình. Đúng lúc này, Tham Lang mở hai mắt liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:
– Tiểu oa nhi! Bằng hữu của ngươi vì sao không tới?
Tham Lang thầm mắng trong lòng. Nếu không phải hắn e ngại thần thức vẫn thoáng ẩn thoáng hiện trong làn sương mù thì khi Vương Lâm xuất hiện, hắn đã ra tay bắt lấy.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, tuy hắn vẫn nhắm mắt nhưng thần thông của bản thân cũng đã điều chỉnh ba lần. Chỉ có điều trong ba lần đó, mỗi lần định ra tay, thần thức trong sương mù chợt xuất hiện giống như cảnh cáo. Điều đs khiến cho Tham Lang do dự một chút rồi mới bỏ qua. Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói:
– Bằng hữu của ta không thích ồn ào. Tiền bối cũng là người Đại La kiếm tông?
Tham Lang liếc nhìn Vương Lâm một cái, nhếch mép cười. Thần Long mỉm cười, giới thiệu:
– Vương huynh! Vị tiền bối này là Tham Lang, đồng lứa với sư tôn của ta và ngươi. Ôi! Nếu không phải tiền bối bị thương, tu vi chỉ đạt tới Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn thì chúng ta cũng không phải ở lại chỗ này mấy trăm năm.
“Thần Long không phải là người đơn giản” – Vương Lâm thầm nghĩ. Chỉ một câu nói của người này đã nói rõ hết những điều quan trọng.
– Tham Lang tiền bối! Nếu Vương đạo hữu của Thiên Vận tông cùng với bằng hữu của hắn tới đây hay là chúng ta hợp lực cùng nhau xông vào một lần. Nói không chừng có thể thoát khỏi sự bao vây của đàn yêu thú. – Thần Long vội nói.
– Đàn yêu thú. – Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng để ý tới điều đó.
Sắc mặt Tham Lang vẫn bình thản. Hắn đang muốn từ chối nhưng ánh mắt chợt sững sờ nhìn vào trong làn sương tím. Chỉ thấy khoảng khắc vừa rồi trong tử vụ hơi lay động rồi co lại một chút.
Nhìn vào mắt Thần Long, Tham Lang gật đầu nói:
– Nếu ngươi sốt ruột mà lão phu còn từ chối thì chỉ sợ các ngươi sẽ nghi ngờ. Thôi! Cứ xông qua đó một lần.
Thần Long vội vàng lắc đầu, nói:
– Vãn bối không dám. Chỉ là bị nhốt ở đây lâu ngày nên lo lắng cho sư đệ ngoài mảnh đất Yêu Linh thôi.
Tham Lang cười lạnh. Nhanh chóng nhảy lên dẫn đường, bay thẳng về phía sương mù. Thần Long hít sâu một hơi, ôm quyền với Vương Lâm, nhỏ giọng nói:
– Vương huynh! Ở đây, chuyện môn phái chúng ta đặt sang một bên. Sương mù ở đây chỉ cần tiến vào là không thể ra ngoài. Chỉ có một đường ra ở ngay phía trước, nhưng đáng tiếc bị một bầy yêu thú kỳ dị vây quanh. Muốn đi ra nhất định phải phá vây.
Vương Lâm gật đầu cùng với Thần Long và mấy tên đệ tử của Đại La kiếm tông cùng nhau bay ra. Trong lúc bay sát Tham Lang, Sinh ấn của Vương Lâm tỏa ra một chút, âm thầm phòng ngự.
Thực ra không chỉ có hắn mà Thần Long cũng thầm vận thần thông sợ Vương Lâm đánh lén. Mấy tên đệ tử còn lại của Đại La kiếm tông nhất là Ngọ Mã, ánh mắt nhìn Vương Lâm càng thêm âm độc.
Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ cùng tiến vào trong làn sương tím, bay thẳng tới lối ra.
Tham Lang bay phía trước, tinh thần luôn cảnh giác. Trong làn sương mù luôn có một đạo thần thức như có như không đảo qua bên người. Thậm chí hắn có cảm giác nếu mình hơi không chú ý, thần thức liền tấn công hắn.
– Chết tiệt! Tại sao tên Vương Lâm lại có người như thế này giúp đỡ? – Sắc mặt Tham Lang âm trầm.
Tốc độ của mọi người rất nhanh. Không mất nhiều thời gian đã tới gần bên bờ của làn sương tím. Sương mù nơi đây nhạt dần, có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. Thần thức có thể tản ra quan sát bên ngoài.
Thần thức của Vương Lâm vừa tản ra quan sát, trong khoảng khắc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài hắn cảm thấy khiếp sợ.
“Đây.đây là. “ – Hắn hít một hơi thật sâu.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Vương Lâm có cảm giác không tin được vào mắt mình. Bản thân như quay lại thế giới truyền thừa của Cổ thần, khi tới bên ngoài tinh cầu thần bí thấy được vô số Văn thú.
Sự khiếp sợ của Vương Lâm không nằm ngoài dự đoán của đám người Thần Long. Năm đó, bọn họ cũng vậy. Nhưng bọn họ không biết rằng chẳng những Vương Lâm có thể biết những người đó mà lại còn rất tinh tường.
Cho dù là Tham Lang cũng không ngờ tới điểm này.
Vô số Văn thú bên ngoài phát ra những tiếng động vù vù. Khi chúng thấy mọi người xuất hiện liền giơ cái vòi dài lên, ánh mắt chỉ có sự hung dữ.
Vào lúc này, ở một chỗ khác của làn sương, Văn thú của Vương Lâm lộ ra ngoài một nửa thân mình. Nó ngơ ngác nhìn đồng loại trước mặt.
Khi còn ở trong túi trữ vật, nó cảm giác được xung quanh có một luồng hơi thở khiến cho người ta lo âu. Hơi thở đó từ trước đến giờ vẫn chưa cảm thụ qua, nhưng nó rất quen thuộc.
Sau khi từ trong túi trữ vật bay ra, nó bay trong làn sương mù một lúc. Đối với nơi mà làn hơi thở đó tỏa ra, nó vừa có ý nghĩ muốn tiếp xúc vừa có chút sợ hãi, do dự.
Giống như nhiều năm tha hương được trở về gần với quê hương vậy.
Trong số Văn thú cũng có một số đứng bên làn sương. Khi thấy được một con đồng loại, chúng cũng ngẩn người mà quan sát. Nhưng trong nháy mắt, sự hung dữ trong mắt chúng biến mất, chỉ cờn lại một chút nghi hoặc.
Mấy con Văn thú rít lên vài tiếng, bay vòng quanh người Văn thú của Vương Lâm. Cái vòi lớn của chúng thi thoảng lại chạm vài cái. Cuối cùng, chúng bay trở lại đàn Văn thú, quay đầu rít lên như kêu gọi.
Văn thú của Vương Lâm hơi do dự, bay tới rồi biến mất trong đàn Văn thú. Cảnh tượng đó không có ai chú ý.
Tham Lang bay đi khi tới bên bờ sương mù liền dừng lại. Đúng vào lúc này, hắn chợt xoay người nhìn chằm chằm vào làn sương mù. Chỉ thấy sương mù vô thanh vô tức chợt cuồn cuộn chuyển động.
Hiện tượng đó cũng không phải ở một chỗ mà khắp cả làn sương tím. Bên trong còn có cả những tiếng nổ như tiếng sấm xuất hiện.
Hiện tượng này lập tức khiến cho đám người Đại La kiếm tông và Vương Lâm chú ý.
Sự mừng rỡ trong mắt Tham Lang thoáng hiện lên. Vừa rồi hắn đã phát hiện được sự khác thường của làn sương cho nên mới đồng ý với yêu cầu của Thần Long. Vào lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cái tiểu đỉnh.
Từ trong đỉnh phun ra một làn khói tím, bao phủ toàn thân Tham Lang. Sau đó, hắn liền bước vào trong làn sương tím.
Trong nháy mắt, tinh thần của hắn thoáng động. Nhất thời, từ trong đàn Văn thú phát ra một tiếng rít. Tất cả đám Văn thú cùng rít lên, thanh âm giống như tiếng quỷ đoạt hồn, vọng vào trong làn sương tím khiến cho tinh thần người ta bị dao động.
Sương mù càng lúc càng dao động cuồn cuộn. Nếu có người nào đó đứng từ góc khác nhìn lại, có thể thấy được một cách rõ ràng, sương tím trong vực sâu đang nhanh chóng co lại với tốc độ cực nhanh.
Sắc mặt đám người Thần Long đại biến định lao ra. Nhưng bọn họ vừa mới nhấc chân thì nghe Tham Lang cười to một tiếng. Hắn vung tay áo phát ra một luồng khí khiến cho mấy người của Đại La kiếm tông chợt dừng lại.
– Lão phu đợi trăm năm cuối cùng cũng tới được ngày sương tím thu về.
Làn sương tím co lại với tốc độ cực nhanh. Ở vị trí bên rìa, xuất hiện một luồng Tử khí. Mặc cho đám đệ tử Đại La kiếm tông có làm thế nào cũng đều không thể xuyên qua. Thậm chí còn bị làn sương tím ăn mòn khiến cho bọn họ mất rất nhiều tinh lực, tinh thần uể oải.
Thậm chí trong số đám đệ tử của Đại La kiếm tông có người còn thi triển kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nhưng cũng không hề có chút tác dụng. Trong nháy mắt bị Tử khí hấp thu.
Thần Long biến sắc, quay ngoắt về phía Vương Lâm đang nhanh chóng lui lại, nói:
– Vương huynh! Bây giờ đang là lúc nguy hiểm, Bằng hữu của ngươi sao còn không ra tay?
– Vương Lâm! Lão phu không muốn giết ngươi sớm như vậy. Nhưng nếu ngươi không thức thời, thì người nào cũng không thể cứu được ngươi. – Thanh âm của Tham Lang từ trong làn sương tím vọng ra.
Vương Lâm không nói gì chỉ nhanh chóng lui lại. Vào lúc này, sương mù bốn phía đang thu lại với tốc độ cực nhanh. Nếu chỉ cần chậm một chút để cho Tử khí ở bên cạnh làn sương ăn mòn có thể sẽ có nguy hiểm.
– Vương đạo hữu! – Đám đệ tử Đại La kiếm tông cũng nhanh chóng lui lại. Thần Long gấp giọng nói.
– Thần Long đạo hữu! Lúc này, Vương mỗ tự bảo vệ mình còn không được. Đừng nói nữa. – Vương Lâm lắc đầu, nhanh chóng biến mất trong làn sương tím. Thanh kiếm tiên có Chu Dật lượn quanh người hắn.
– Ngươi.! – Sắc mặt Thần Long trở nên âm trầm, thở dài một tiếng. Thiên Vận tông cùng với Đại La kiếm tông của bọn chúng vốn đối đầu với nhau. Đối phương không muốn ra tay cũng là chuyện bình thường. Thần Long cũng biết điều đó.
– Chỉ trách sự do dự của ta. Nếu sớm một chút hạ quyết tâm phản bội Tham lang, lấy kiếm khí của Sư tôn ban tặng đối phó với hắn thì cũng không rơi vào kết quả như thế này. – Trong mắt Thần Long có chút hối hận.
Nhưng hắn cũng biết, cho dù lấy kiếm khí của sư tôn thì với một vị tiền bối cao nhân như Tham Lang chắc chắn cũng biết tới nó nên hiển nhiên là luôn có sự chuẩn bị. Vì vậy mà thắng bại hai bên rất khó nói. Thậm chí có khả năng, ngoại trừ chính mình, tất cả sư đệ đều diệt vong.
Tất cả những điều đó chứng tỏ rằng tâm cơ Thần Long thâm trầm. Quan trọng hơn là chứng minh được phán đoán trước đó của Vương Lâm rằng đối phương có việc cần tới mình. Đúng lúc này, Tham Lang mở hai mắt liếc nhìn Vương Lâm một cái rồi nói:- Tiểu oa nhi! Bằng hữu của ngươi vì sao không tới?Tham Lang thầm mắng trong lòng. Nếu không phải hắn e ngại thần thức vẫn thoáng ẩn thoáng hiện trong làn sương mù thì khi Vương Lâm xuất hiện, hắn đã ra tay bắt lấy.Trong khoảng thời gian vừa rồi, tuy hắn vẫn nhắm mắt nhưng thần thông của bản thân cũng đã điều chỉnh ba lần. Chỉ có điều trong ba lần đó, mỗi lần định ra tay, thần thức trong sương mù chợt xuất hiện giống như cảnh cáo. Điều đs khiến cho Tham Lang do dự một chút rồi mới bỏ qua. Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói:- Bằng hữu của ta không thích ồn ào. Tiền bối cũng là người Đại La kiếm tông?Tham Lang liếc nhìn Vương Lâm một cái, nhếch mép cười. Thần Long mỉm cười, giới thiệu:- Vương huynh! Vị tiền bối này là Tham Lang, đồng lứa với sư tôn của ta và ngươi. Ôi! Nếu không phải tiền bối bị thương, tu vi chỉ đạt tới Vấn Đỉnh kỳ đại viên mãn thì chúng ta cũng không phải ở lại chỗ này mấy trăm năm.- Vương Lâm thầm nghĩ. Chỉ một câu nói của người này đã nói rõ hết những điều quan trọng.- Tham Lang tiền bối! Nếu Vương đạo hữu của Thiên Vận tông cùng với bằng hữu của hắn tới đây hay là chúng ta hợp lực cùng nhau xông vào một lần. Nói không chừng có thể thoát khỏi sự bao vây của đàn yêu thú. – Thần Long vội nói.- Đàn yêu thú. – Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng để ý tới điều đó.Sắc mặt Tham Lang vẫn bình thản. Hắn đang muốn từ chối nhưng ánh mắt chợt sững sờ nhìn vào trong làn sương tím. Chỉ thấy khoảng khắc vừa rồi trong tử vụ hơi lay động rồi co lại một chút.Nhìn vào mắt Thần Long, Tham Lang gật đầu nói:- Nếu ngươi sốt ruột mà lão phu còn từ chối thì chỉ sợ các ngươi sẽ nghi ngờ. Thôi! Cứ xông qua đó một lần.Thần Long vội vàng lắc đầu, nói:- Vãn bối không dám. Chỉ là bị nhốt ở đây lâu ngày nên lo lắng cho sư đệ ngoài mảnh đất Yêu Linh thôi.Tham Lang cười lạnh. Nhanh chóng nhảy lên dẫn đường, bay thẳng về phía sương mù. Thần Long hít sâu một hơi, ôm quyền với Vương Lâm, nhỏ giọng nói:- Vương huynh! Ở đây, chuyện môn phái chúng ta đặt sang một bên. Sương mù ở đây chỉ cần tiến vào là không thể ra ngoài. Chỉ có một đường ra ở ngay phía trước, nhưng đáng tiếc bị một bầy yêu thú kỳ dị vây quanh. Muốn đi ra nhất định phải phá vây.Vương Lâm gật đầu cùng với Thần Long và mấy tên đệ tử của Đại La kiếm tông cùng nhau bay ra. Trong lúc bay sát Tham Lang, Sinh ấn của Vương Lâm tỏa ra một chút, âm thầm phòng ngự.Thực ra không chỉ có hắn mà Thần Long cũng thầm vận thần thông sợ Vương Lâm đánh lén. Mấy tên đệ tử còn lại của Đại La kiếm tông nhất là Ngọ Mã, ánh mắt nhìn Vương Lâm càng thêm âm độc.Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ cùng tiến vào trong làn sương tím, bay thẳng tới lối ra.Tham Lang bay phía trước, tinh thần luôn cảnh giác. Trong làn sương mù luôn có một đạo thần thức như có như không đảo qua bên người. Thậm chí hắn có cảm giác nếu mình hơi không chú ý, thần thức liền tấn công hắn.- Chết tiệt! Tại sao tên Vương Lâm lại có người như thế này giúp đỡ? – Sắc mặt Tham Lang âm trầm.Tốc độ của mọi người rất nhanh. Không mất nhiều thời gian đã tới gần bên bờ của làn sương tím. Sương mù nơi đây nhạt dần, có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. Thần thức có thể tản ra quan sát bên ngoài.Thần thức của Vương Lâm vừa tản ra quan sát, trong khoảng khắc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài hắn cảm thấy khiếp sợ.- Hắn hít một hơi thật sâu.Cảnh tượng trước mắt khiến cho Vương Lâm có cảm giác không tin được vào mắt mình. Bản thân như quay lại thế giới truyền thừa của Cổ thần, khi tới bên ngoài tinh cầu thần bí thấy được vô số Văn thú.Sự khiếp sợ của Vương Lâm không nằm ngoài dự đoán của đám người Thần Long. Năm đó, bọn họ cũng vậy. Nhưng bọn họ không biết rằng chẳng những Vương Lâm có thể biết những người đó mà lại còn rất tinh tường.Cho dù là Tham Lang cũng không ngờ tới điểm này.Vô số Văn thú bên ngoài phát ra những tiếng động vù vù. Khi chúng thấy mọi người xuất hiện liền giơ cái vòi dài lên, ánh mắt chỉ có sự hung dữ.Vào lúc này, ở một chỗ khác của làn sương, Văn thú của Vương Lâm lộ ra ngoài một nửa thân mình. Nó ngơ ngác nhìn đồng loại trước mặt.Khi còn ở trong túi trữ vật, nó cảm giác được xung quanh có một luồng hơi thở khiến cho người ta lo âu. Hơi thở đó từ trước đến giờ vẫn chưa cảm thụ qua, nhưng nó rất quen thuộc.Sau khi từ trong túi trữ vật bay ra, nó bay trong làn sương mù một lúc. Đối với nơi mà làn hơi thở đó tỏa ra, nó vừa có ý nghĩ muốn tiếp xúc vừa có chút sợ hãi, do dự.Giống như nhiều năm tha hương được trở về gần với quê hương vậy.Trong số Văn thú cũng có một số đứng bên làn sương. Khi thấy được một con đồng loại, chúng cũng ngẩn người mà quan sát. Nhưng trong nháy mắt, sự hung dữ trong mắt chúng biến mất, chỉ cờn lại một chút nghi hoặc.Mấy con Văn thú rít lên vài tiếng, bay vòng quanh người Văn thú của Vương Lâm. Cái vòi lớn của chúng thi thoảng lại chạm vài cái. Cuối cùng, chúng bay trở lại đàn Văn thú, quay đầu rít lên như kêu gọi.Văn thú của Vương Lâm hơi do dự, bay tới rồi biến mất trong đàn Văn thú. Cảnh tượng đó không có ai chú ý.Tham Lang bay đi khi tới bên bờ sương mù liền dừng lại. Đúng vào lúc này, hắn chợt xoay người nhìn chằm chằm vào làn sương mù. Chỉ thấy sương mù vô thanh vô tức chợt cuồn cuộn chuyển động.Hiện tượng đó cũng không phải ở một chỗ mà khắp cả làn sương tím. Bên trong còn có cả những tiếng nổ như tiếng sấm xuất hiện.Hiện tượng này lập tức khiến cho đám người Đại La kiếm tông và Vương Lâm chú ý.Sự mừng rỡ trong mắt Tham Lang thoáng hiện lên. Vừa rồi hắn đã phát hiện được sự khác thường của làn sương cho nên mới đồng ý với yêu cầu của Thần Long. Vào lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một cái tiểu đỉnh.Từ trong đỉnh phun ra một làn khói tím, bao phủ toàn thân Tham Lang. Sau đó, hắn liền bước vào trong làn sương tím.Trong nháy mắt, tinh thần của hắn thoáng động. Nhất thời, từ trong đàn Văn thú phát ra một tiếng rít. Tất cả đám Văn thú cùng rít lên, thanh âm giống như tiếng quỷ đoạt hồn, vọng vào trong làn sương tím khiến cho tinh thần người ta bị dao động.Sương mù càng lúc càng dao động cuồn cuộn. Nếu có người nào đó đứng từ góc khác nhìn lại, có thể thấy được một cách rõ ràng, sương tím trong vực sâu đang nhanh chóng co lại với tốc độ cực nhanh.Sắc mặt đám người Thần Long đại biến định lao ra. Nhưng bọn họ vừa mới nhấc chân thì nghe Tham Lang cười to một tiếng. Hắn vung tay áo phát ra một luồng khí khiến cho mấy người của Đại La kiếm tông chợt dừng lại.- Lão phu đợi trăm năm cuối cùng cũng tới được ngày sương tím thu về.Làn sương tím co lại với tốc độ cực nhanh. Ở vị trí bên rìa, xuất hiện một luồng Tử khí. Mặc cho đám đệ tử Đại La kiếm tông có làm thế nào cũng đều không thể xuyên qua. Thậm chí còn bị làn sương tím ăn mòn khiến cho bọn họ mất rất nhiều tinh lực, tinh thần uể oải.Thậm chí trong số đám đệ tử của Đại La kiếm tông có người còn thi triển kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, nhưng cũng không hề có chút tác dụng. Trong nháy mắt bị Tử khí hấp thu.Thần Long biến sắc, quay ngoắt về phía Vương Lâm đang nhanh chóng lui lại, nói:- Vương huynh! Bây giờ đang là lúc nguy hiểm, Bằng hữu của ngươi sao còn không ra tay?- Vương Lâm! Lão phu không muốn giết ngươi sớm như vậy. Nhưng nếu ngươi không thức thời, thì người nào cũng không thể cứu được ngươi. – Thanh âm của Tham Lang từ trong làn sương tím vọng ra.Vương Lâm không nói gì chỉ nhanh chóng lui lại. Vào lúc này, sương mù bốn phía đang thu lại với tốc độ cực nhanh. Nếu chỉ cần chậm một chút để cho Tử khí ở bên cạnh làn sương ăn mòn có thể sẽ có nguy hiểm.- Vương đạo hữu! – Đám đệ tử Đại La kiếm tông cũng nhanh chóng lui lại. Thần Long gấp giọng nói.- Thần Long đạo hữu! Lúc này, Vương mỗ tự bảo vệ mình còn không được. Đừng nói nữa. – Vương Lâm lắc đầu, nhanh chóng biến mất trong làn sương tím. Thanh kiếm tiên có Chu Dật lượn quanh người hắn.- Ngươi.! – Sắc mặt Thần Long trở nên âm trầm, thở dài một tiếng. Thiên Vận tông cùng với Đại La kiếm tông của bọn chúng vốn đối đầu với nhau. Đối phương không muốn ra tay cũng là chuyện bình thường. Thần Long cũng biết điều đó.- Chỉ trách sự do dự của ta. Nếu sớm một chút hạ quyết tâm phản bội Tham lang, lấy kiếm khí của Sư tôn ban tặng đối phó với hắn thì cũng không rơi vào kết quả như thế này. – Trong mắt Thần Long có chút hối hận.Nhưng hắn cũng biết, cho dù lấy kiếm khí của sư tôn thì với một vị tiền bối cao nhân như Tham Lang chắc chắn cũng biết tới nó nên hiển nhiên là luôn có sự chuẩn bị. Vì vậy mà thắng bại hai bên rất khó nói. Thậm chí có khả năng, ngoại trừ chính mình, tất cả sư đệ đều diệt vong.
Xem thêm: Cách chơi tài xỉu ku casino