[Random Review] Vô Song – Vô Song hay là Vô Bì, thử hỏi da mặt ai dày hơn ai

Cái fanart hợp nhất cho cái couple này =)))))Cảm giác dạo này không có gì đi theo kế hoạch – Tính viết review TWEWY, xong lại viết về Gigant ; tính viết về Omniscient Reader’s Viewpoint và Trash Count thì giờ đọc xong cuốn Vô Song lại cảm xúc muốn viết một bài về nó trước. Phá kế hoạch năm lần bảy lượt không biết có bị nghiệp quật không nhỉ, thôi kệ .
Vô Song nằm chung dũ chụ với Thiên Thu – một cuốn Đam mình đọc hồi tuốt 2018, cuốn Vô Song hình như RAWS cũng hoàn lâu rồi, edit hoàn từ hồi cuối năm 2019 mà mãi mình mới lôi ra thẩm, mà nguyên do thẩm lại vì bạn translator tiếng anh của Trác Ngọc recommend cho mình : v. Lôi qua google dịch mới biết hóa ra Peerless chính là Vô Song nằm mốc trong list bmk =)))))) Nói chung ngoài hành tinh vậy thôi chứ Vô Song là bên triều đình, Thiên Thu là giang hồ, chả tương quan gì nhau cả : v Mình thì thích Vô Song hơn vì nó vui nhộn hơn và chemistry công thụ cũng hợp gu hơn : v
Đọc không tuyệt vọng xíu nào. Một là hai người công thụ đấu dũng đấu mưu, đọ xem ai mặt dày hơn ai rất là vui chơi. Hai là diễn biến phá án plot twist bẻ cua gay cấn vcl, bắt mình đọc tới 3 h khuya cho hết cái arc phản bội =)))))))) Đọc sướng thật sự vì dạo này mình khá đói phim lẫn truyện cua gắt kiểu phản bội nhau ầm ầm này kia, cái bộ này thì ai cũng lật mặt được, vừa đúng thứ cần =)))))))))

Truyện lấy toàn cảnh nhà Tùy có trong sử thật, cũng có lấy tên những nhân vật quan trọng trong sử như Tùy Đế Dương Kiên, hoàng hậu Độc Cô, Lạc Bình công chúa, … nhưng diễn biến thì trọn vẹn giả sử. Tùy Đế soán ngôi của dòng họ Vũ Văn là cha chồng của con gái mình, khởi đầu một thời đại mới, lập ra Giải Kiếm phủ chuyên đảm nhiệm những vụ án cơ mật của triều đình. Cùng lúc đó, hoàng hậu Độc Cô cũng lập ra một Tử Nguyệt cục chuyên tích lũy thông tin. Nói chung là hai bên đều muốn cân đối thế lực cho bản thân bằng cách lập ra hai đội ngũ quyền hành ngang nhau chuyên đi làm spy. Cái hay của tác giả là dù nghe có vẻ như vô tình khi hai người nghi kị, nhưng cách biểu lộ lại trọn vẹn cho ta thấy tình cảm sâu đậm giữa hai bên. Hoàng đế và hoàng hậu đều rất thương nhau do tại hai người vốn quen thân từ nhỏ, hoàng hậu là nơi “ để cho nhà vua để lộ bộ mặt yếu ớt ” khi Dương Kiên quyết định soán ngôi. Hơi tiếc khi truyện không nhắc nhiều về hai người vì mình thích cái chemistry này qua những đoạn flashback nhỏ, nhất là đoạn cuối khi Tùy Đế vừa thoát nguy hại liền lao vào ôm vợ mình muốn kể vợ nghe =))) Thích cả cách hai người nữa tin yêu Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ nữa. Vì truyện không kể mái ấm gia đình hai người Phượng – Thôi nên nhiều lúc mình xem nhà vua và hoàng hậu là mái ấm gia đình hai bạn luôn =)) Vì vậy mà tới cuối mình vẫn hóng cảnh hai người biết chuyện công thụ thích nhau cơ, nhưng méo có =)))))
Công xài đàn làm vũ khí, thật đúng gu nhưng ổng toàn phang đàn, nỗi đau này ai thấu.Phượng Tiêu ( công ) là nhị phủ chủ của Giải Kiếm phủ, công tử nhà nòi sung sướng từ nhỏ, võ thuật cao, đẹp nhất thiên hạ ( tự xưng ), tự luyến level max mỗi ngày đều soi gương, đi phá án thì khinh bỉ chuyện nghiệm thi, có nghiệm thì phải rửa tay rửa tóc rửa body toàn thân, ghét vi trùng tới mức thà giả gái chứ không mặc đồ dơ, thà giả giọng nữ léo nhéo chứ không chịu ăn chén vỡ, thêm cái tật trò chuyện vừa nhiều vừa thiếu đánh, như ngài Tứ Nguyệt cục chủ – Thôi Bất Khứ ( thụ ) bảo là “ nếu chỉ nhìn người này đứng thì cảnh đẹp ý vui, nhưng khi hắn mở miệng thì cảnh đẹp lập tức tàn ” =)))))) Nếu Phượng Tiêu tạo cho mình ấn tượng buồn cười từ lúc debut tới lúc kết truyện, thì Thôi Bất Khứ lại tạo một ấn tượng là “ kỳ lạ ” trước : kỳ lạ từ ý nghĩa tên “ không về, không chết ”, cho tới sự kỳ lạ từ ngoại hình ốm o gầy gò, hoàn toàn có thể ngỏm bất kỳ khi nào nhưng cứ mỗi khi y mở miệng thì mình chỉ có hai từ để tả : mặt dày .
Thật ra nếu nói mặt dày thì đọc hết truyện cũng chả biết ai dày hơn ai, dù sao thì hai người cũng sẵn sàng chuẩn bị vứt liêm sỉ mấy lần, gọi đối phương là “ cha ” chỉ để lấy thông tin hay được cứu : v Hai người trọn vẹn độc lạ nhau, nhưng từ từ lại nảy sinh sự chiêm ngưỡng và thưởng thức tài nghệ của nhau, hình thành nên sự tin yêu và hợp tác ăn ý .

Phượng Tiêu coi Thôi Bất Khứ thành đối thủ cạnh tranh, có vài người muốn đối thủ cạnh tranh càng yếu càng tốt, nhưng y lại kỳ vọng đối thủ cạnh tranh của mình càng mạnh càng tốt .

Cuộc gặp mặt tiên phong của hai người tất yếu chả vui sướng gì, Phượng Tiêu hoài nghi “ Thôi đạo sĩ ” cải trang nên hạ độc, dùng hành hạ tâm ý để ép cung nhưng không có hiệu quả, sau đấy là hợp tác trong thời điểm tạm thời để phá vụ giết người cướp cống phẩm của Đột Quyết. Thôi Bất Khứ mang thù nên hết năm lần bảy lượt trả đũa, Phượng Tiêu cũng không thua kém quyết đào hố cho người kia nhảy xuống mọi lúc mọi nơi. Dù có hợp tác thì hai bên đều đặt quyền lợi, trao đổi phân loại để tấu nhận công với bề trên. Một người phục tùng nhà vua, một người phục tùng hoàng hậu. Một kẻ giỏi võ thuật, một kẻ dùng mưu trí. Mượn lời kẻ phản diện trong truyện để nói thì là : nếu chỉ có một trong hai thì không đáng sợ, nhưng cả hai hợp sức thì sẽ là phiền phức lớn .
Và nó lớn thật .
Châm ngôn của Thôi Bất Khứ là nếu đã quậy thì phải quậy tới bến, châm ngôn của Phượng Tiêu là có cái gì vui thì hắn phải tham gia mới chịu. Ngoại trừ tấu hài mọi lúc mọi nơi ra, kĩ năng gây chuyện của cả hai đã đạt tới mức thượng thừa. Hai người làm như vô tình rảnh tay mà quét dọn thế lực ngoại bang tại Thả Mạt thành, kéo tòa thành về cho Tùy triều trong khi mười mấy năm chưa ai làm được. Hai người đi sứ Tây Đột Quyết, bị rơi vào thế hiểm tranh giành hợp tác với tộc dân khác nhưng ở đầu cuối chuyển họa thành may, đổi khác cả một tộc đang trên đà suy sụp. Hai người đi về nhà Thôi Bất Khứ khiến cho y phải đương đầu quá khứ, nhưng chưa một ai làm theo cảm hứng và phá từng vụ án nối nhau, lôi ra con sâu mọt trong nhà họ Thôi rồi khiến cho họ lắc mình đổi khác. Mỗi lần hợp tác, Phượng Tiêu là người đánh, còn Bất Khứ là người quan sát và suy luận, nhưng dù là ai thì mỗi khi đàm đạo với nhau đều sẽ nghe một biết mười, người kia chưa nói xong thì người nọ đã hiểu hết, tạo thành một sự hợp tác ăn ý không ai bì kịp. Bất Khứ nghe Phượng Tiêu tự luyến yên cầu thì rất phiền, nhưng cũng thích ngắm khuôn mặt đẹp của người ta, ngưỡng mộ kĩ năng võ học. Phượng Tiêu chê Bất Khứ là con ma bệnh, yêu tinh suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện đào hố chôn hắn, nhưng cũng công nhận đây là đối thủ cạnh tranh duy nhất hoàn toàn có thể võ mồm với mình ( còn đối thủ cạnh tranh đánh nhau ngang với Phượng Tiêu thì nhiều lắm, suýt chết mấy bận rồi =))))))) ) .
Phượng Tiêu – Thôi Bất KhứCác vụ án ( arc ) đều có một cái hay riêng, nhưng nếu hỏi mình mấy vụ án này có tính chính trị không thì chắc không hẳn, mà nó mang tính giang hồ nhiều hơn. Thay vì là quan hệ quyền lợi giữa nhiều bên, truyện đưa ra một phản diện nghe tên là biết boss – Vân Hải Thập Tam Lâu, một tổ chức triển khai huyền bí có 13 lâu chủ mang chức vụ khác nhau rải rác trên toàn nước, tiềm năng là tạo phản soán ngôi nhà vua. Lúc cái lâu này debut là mình hyped cực, vì mình thích cái mô típ kiểu lật mặt tìm người huyền bí, mỗi người có năng lượng riêng thế này. Mỗi vụ án đều sẽ có một, hai lâu chủ Open, vậy nên thay vì nói là chính trị triều đình, thì truyện giống như đi tìm boss nhỏ để diệt hơn =)))) Cơ mà 13 lâu chủ thì không mấy ai để lại cho mình ấn tượng ngoại trừ lâu chủ và thầy của Thôi Bất Khứ : v Nhưng nói vậy thôi, coi lật mặt tìm boss, nhìn công thụ bị dắt mũi là cái hay nhất truyện so với mình, vậy nên arc về nhà Thôi Bất Khứ và arc phá hang ổ là arc mình thích nhất .
Thích nhất, không chỉ vì cái độ plot twist đi từ “ sư huynh mẹ ta là boss phụ ” tới “ đồng bạn ta hóa ra là boss phụ ” tới “ sư phụ ta cũng là boss phụ ” rồi lại “ người ta muốn làm bằng hữu hóa ra là boss chính ”, sau đó lại tòi ra phe thứ ba ( =))))))))))))))) ), mà đây còn là arc tiên phong bộc lộ sự chăm sóc của hai bên Phượng Tiêu và Bất Khứ dành cho nhau rõ nhất. Hai người đứng trước mộ của mẹ Bất Khứ, dưới trời mưa, Phượng Nhị chủ ưa thật sạch và chú ý ngoại hình lại đứng nghe câu truyện quá khứ từ đầu tới cuối, mặc kệ xiêm y ướt đẫm. Hắn cõng Bất Khứ về, miệng lải nhải rằng ai được hắn cõng là phúc ba đời, khoe khoang chém gió nhưng chưa hề buông tay. Lúc bị Phượng Tiêu đâm một nhát, Thôi Bất Khứ chợt nhận ra mình đã vô tình tin cậy người này tới mức nào, chỉ cần nghe hắn nói đúng, y sẽ tin là đúng .
Lải nhải tới mức Bất Khứ gặp ác mộng =))

Lần trước ngươi cứu ta một mạng, lần này xem như trả lại ngươi đi

Vcl mình bị lừa mấy lần liên tục trong arc này, nhưng lần duy nhất mình không bị lừa là Phượng Tiêu đâm Bất Khứ vờ vịt phản bội để vào Vân Hải. Phượng Nhị chủ giả bộ rất đạt, cảm xúc bị lừa và hiểu rõ của Bất Khứ cũng đầy mùi đau thương, đọc mà tim cứ đập thình thịch, nhưng mà có lẽ rằng vì mình đã hiểu con phượng hoàng kia cao ngạo thế nào nên mình càng không tin Phượng Tiêu chịu nhún nhường ai. Chẳng biết chuyện chữa thương cho sư muội kia của Phượng Tiêu là thật hay không, nhưng mình tin chắc nếu ổng cần cái gì thì ổng đi cướp thôi chứ chả có chuyện thần phục : v ( ờ, chuyện tiếc khác là background của Phượng Tiêu nhàn nhàn không có nói rõ dù là có hint thoang thoáng chuyện ổng thuộc Ma Môn Pháp Kính Tông nghe khá ngầu ). Bất Khứ là người hoàn toàn có thể ngỏm mọi lúc, chính thế cho nên mà y lại có vẻ như không trân trọng mạng mình, từ lần bị hạ độc, lần đồng ý bị giam làm con tin cho Phượng Tiêu tra án rồi trúng độc lần 2, hay tới lần gật đầu bị đâm vì đây là cách tốt nhất cho cả hai. Có lẽ Phượng Tiêu cũng biết vậy, nhưng tới lúc này đã hết nghe nổi chuyện Bất Khứ lấy mạng ra đùa mà rình rập đe dọa y, bảo rằng lần sau còn vậy thì hắn sẽ không đâm lệch .
Phượng Tiêu ưa sạch sẽ nhưng mặc đồ trắng, không thấy giặt phiền vcl à =)))Cuối arc ấy, Phượng Tiêu hoảng loạn chạy đi tìm Bất Khứ vì sợ y kẹt trong hỏa hoạn, còn Bất Khứ khi nghe Phượng Tiêu chạy đi tìm mình cũng nhất quyết trở lại, lọt vào trận pháp tìm lại hắn. Đoạn này không chỉ miêu tả trận pháp, đánh nhau gây cấn, mà miêu tả nội tâm của hai bên cũng rất tốt. Đó là nội tâm của một Phượng Tiêu chả nhún nhường ai không biết mình bị quỷ bùa gì ám mà lại lo ngại, đi thích một quỷ bệnh ; là nội tâm của một Bất Khứ ngàn tính vạn tính lại không ngờ kẻ mắt ở trên đầu như Phượng Tiêu lại xông vào cứu y, khiến cả hai rơi vào thực trạng thế này .

Ai mà thích thứ người như vậy. thật là kiếp trước không tu, nói là rủi ro xấu tám kiếp cũng không ngoa .

Đoạn đó vừa cảm động vừa buồn cười. Buồn cười ở chỗ hai con người thích lừa lọc móc mỉa nhau, hiểu tính xấu của nhau hơn ai hết lại không hề đoán ra đối phương hoàn toàn có thể làm chuyện khùng điên vì mình. Tuy nụ hôn cuối arc này là nụ hôn thứ ba, nhưng đây mới là nụ hôn tiên phong mà cả hai đều công nhận rằng mình thích cái kẻ xấu tính kia ( dù cái hôn này cũng để quân địch bị mất tập trung chuyên sâu khụ khụ khụ ) .
Nếu nói arc trên là về Phượng Tiêu nhiều hơn, thì qua arc sau khi đương đầu với trùm cuối thì tình cảm của Bất Khứ lại càng được chứng tỏ rõ ràng .

“ Phượng Vân Thiên. ”Cách sương đêm, thân hình đối phương sầm uất, vẻ mặt cũng mơ hồ không rõ, chỉ có giọng quen thuộc nửa điểm không đổi .“ Câu trong ngày hôm qua ngươi hỏi ta, giờ đây ta sẽ vấn đáp ngươi. ”

“Ta sẽ làm vậy.”

Hô hấp Phượng Tiêu chợt chậm lại !Hôm qua hắn đã hỏi cái gì ?Hắn hỏi, ngươi sẽ đưa sống lưng lại cho ta sao ?

Một câu tỏ tình ở cuối truyện khi cả hai sắp ngỏm, còn chưa khiến mình quắn quéo bằng cái đoạn này =))))) Bất Khứ nguyện cúi đầu chịu vào Vân Hải trong 3 năm để cầu một đường sống cho Phượng Tiêu, đáp rằng quyết tử này đáng giá, rằng một kẻ đa nghi như y sẽ đưa sống lưng, tin cậy vào Phượng Tiêu vô điều kiện kèm theo, rằng một kẻ sống nay chết mai như y giờ đây lại khởi đầu muốn sống hơn khi nào hết .

Y còn có việc chưa làm xong .Y còn có người y muốn gặp lại .Y không hề điY không muốn chết .Y phải sống sót .

Đây chính là cái chemistry mình thích nhất huhuhu =)))))))))))
Truyện đổi khác góc nhìn liên tục khi muốn đào sâu hơn về nhân vật phụ và phản diện, đáng yêu và dễ thương có, nuối tiếc có, bi thương cũng có. Các nhân vật phản diện trong đây đều được kiến thiết xây dựng từ khá tới tốt, nhất là boss cuối. Lý tưởng và niềm tin mỗi boss thực ra đơn thuần dễ hiểu, chốt lại thì đa phần đều là vì tự tôn con người. Boss cuối Tiêu Lý chính là tấm gương phản chiếu của Thôi Bất Khứ, chính vì thế mà hai người cạnh tranh đối đầu nhưng luôn dành một sự tôn trọng nhất định cho nhau. Cả hai đều bị bệnh, bị trần gian coi thường, số trời đã định rằng không hề trở thành kẻ bậc nhất dù cho là kỳ tài ngút trời. Dù thực trạng hai người đều như nhau nhưng Tiêu Lý để cho tự tôn trấn áp, cao ngạo muốn vươn tới vị trí cao nhất, còn Bất Khứ tuy cũng muốn tự chứng tỏ rằng mình hoàn toàn có thể trở thành kẻ hơn người nhưng y lại không để sự kiêu ngạo vượt qua ranh giới. Cả Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ đều là những người cao ngạo không thích nhún nhường, nhưng cũng không vì cái tôi của mình mà gây ra lầm than cho những người vô tội – đây chính là điểm độc lạ giữa họ và Tiêu Lý .
Còn một nhân vật phản diện ( ? ! ) quan trọng là sư phụ của Bất Khứ, nhưng mà tới cuối ông cũng chả Open lại sau khi bật mý mình là ai và build up bị bỏ lỡ, nhường chỗ cho một boss phụ phe Đột Quyết khác, chs =))))))))))))) Cái arc cuối làm mình khá sợ hãi vì dù nó hay và gây cấn, nhưng boss phụ phe Đột Quyết tự nhiên nhảy xổ ra thành “ final boss of final boss ” trong khi 160 chương trước không được nhắc, gây ra một trận cục lớn khiến hai anh main và cả boss chính trớ trêu chính bới … cổ trùng và ảo ảnh, buộc hai bên hợp tác xong boss phụ Đột Quyết ngỏm nhảm nhí =))) Thấy nó plot device vailoz =))))))))))) Nhưng thôi nhờ cái arc này mà thấy Phượng Tiêu chịu nhường tỏ tình trước : v
Túm lại là truyện hay, 5 tháng không đọc Đam giờ đọc được cái này thật là đáng đồng xu tiền bát gạo –

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: thabet
Category: Game